Hải Vân Và Câu Chuyện Về Con Gái Nuôi
Cô gái trẻ đầy nghị lực và câu chuyện nhận con nuôi
"Bạc Hà Kẹo!" Nghe thật ngọt ngào và ấm áp! Mới có 20 tuổi đời mà con đã vài lần vượt qua cửa tử! Không những con vượt qua ngoạn mục mà còn ngẩng đầu hiên ngang như một người thuyền trưởng cừ khôi lái con tàu vượt qua bão tố phong ba cập bến bình an! Không biết có phải yêu thương con quá không mà mẹ thấy con như một người anh hùng, thật dũng cảm và can trường, thật ngọt ngào và sâu sắc. Nhớ ngày nào mẹ Khương và mợ Hạnh dẫn đến phải xốc nách hai bên, mặt mũi môi trắng bệch, người còn da bọc xương, đã thế cái cổ chân trái khi tiêm truyền thuốc bổ lại còn bị thâm đen sần cứng lại, co rút như cái đũa to từ cổ chân đến khoeo chân, chắc cục cả bắp chân lại, thành ra hai chân đo thì dài ngắn lệch nhau đến 5cm, đau đớn, đau đớn và đau đớn...
Lupus ban đỏ!!! Căn bệnh cả thế giới bây giờ vẫn đang trăn trở vì chưa có giải pháp thực sự hữu hiệu đã ập đến với cuộc đời bé nhỏ của con, nó đã tấn công hệ tiêu hóa và sau hai lần phẫu thuật đã lấy đi của con 3/4 dạ dày, rồi ăn gì ra nấy, uống thuốc thế nào thì đi vệ sinh ra viên thuốc như thế hichic... Sau hai ngày được khai thông ách tắc toàn thân thì con đã tự đi được k phải dìu nữa.
Năm ngày sau khi chữa, con đã thổ lộ xin nhận mẹ là mẹ nuôi, con nói rằng "Từ trước tới giờ, con chưa gọi ai ngoài mẹ con bằng mẹ, bởi tiếng "mẹ" là vô cùng thiêng liêng. Con không dám thấy người sang bắc quàng làm họ, nhưng con thấy mẹ đã chữa trị cho con bằng sự tận tình yêu thương, mẹ không chỉ chữa cho con về thể xác mà mẹ còn chữa cả về tinh thần nữa, chỉ cho con về luật hấp dẫn và sức mạnh của tiềm thức... Mẹ đồng ý nhé?". Lúc đó mẹ thực sự rất xúc động vì chưa có tình huống đó xảy ra bao giờ, mẹ thì luôn luôn là người sống rất bình dị, hài hòa với mọi người chứ có sang cả gì đâu mà bảo là "người sang" hihi... Nhìn vẻ mặt rất mong mỏi tha thiết chờ đợi của con mẹ đã nhận lời, nụ cười tún tín trẻ thơ bừng sáng trên gương mặt của con, đáng yêu quá!..
Cảm xúc lẫn lộn rồi vỡ òa vì hạnh phúc đến từ sự diệu kỳ
Mấy ngày sau, mẹ vẫn chưa quen với việc gọi con là "con", lúc gọi là "con", lúc lại gọi là "cháu"; con đã nói rằng "có phải là mẹ không thoải mái khi gọi con là con k?... Nếu mẹ không thoải mái thì con xin rút lại lời đề nghị vậy ạ!". "Hi! Đó chỉ là chưa quen thôi, mẹ rất yêu quý con ma!". Theo cách đo chỉ số huyết áp tay chân và tạng phủ bằng PP Khí Công Y Đạo thì con thiếu huyết trầm trọng, thử đường cũng thiếu quá nhiều. Con đã dùng thêm đường, đã được tiêm B12 trong quá trình điều trị, và rồi con đã khỏe lên và đi học được lớp khai thông ách tắc toàn thân cùng với mẹ và mợ. Mẹ Khương đi chăm sóc cho con ở viện thì lo sốt vó vì chân cứ bị co rút buốt từ mông xuống chân ngày mấy chục lần, cứ bảo sức khỏe thế này thì chăm cho con làm sao được, mà vừa đi chữa 20 ngày ở viện mà chẳng đỡ là bao, rồi còn mợ Hạnh nữa, cổ gáy đau mỏi liên miên...
Cả mẹ con mợ cháu đều được cải thiện sức khỏe quá tốt và hòa vào niềm vui chung của cả lớp khi kết thúc khóa học. Từ đó đến nay, cả mẹ Khương và mợ Hạnh đều không bị lại nữa. Trong thời gian chờ đợi để tham gia học tiếp lớp Xoa bóp bấm huyệt, mẹ Khương đã đưa con lên viện 108 xem hi vọng BV có thêm giải pháp gì tốt hơn cho vấn đề bệnh Lupus ban đỏ của con, thì đúng thật là thử thách cuộc đời lại ập xuống đôi vai gầy bé nhỏ, bão táp lại ập xuống với gia đình con: 3 ngày dùng thuốc là 3 ngày cơ thể không đáp ứng được, mỗi ngày đi đại tiện mười mấy lần, và sức khỏe kiệt quệ phải đi cấp cứu tại BV Bạch Mai. Đã thế, "chó cắn áo rách!" Hôm chữa bệnh và học xong lớp khai thông về quê, bà con hàng xóm thân thuộc đến chơi thăm hỏi, mỗi người động viên một chút được mười mấy triệu, dồn dẹp hết tiền trong gia đình thành 20 triệu lại đưa con đi cấp cứu. Lo thủ tục khai giấy tờ nhập viện cho con thế nào mà mẹ Khương lại bị kẻ gian xẻo luôn mất túi tiền đó! Cùng cực! Rõ khổ! Mẹ Khương vừa gọi điện cho mẹ vừa mếu máo, vừa khóc, báo tin Bs tiên lượng con tình hình sk cực xấu ngàn cân treo sợi tóc và có thể ra đi bất cứ lúc nào.
Mẹ đã tới thăm con mà vừa thương, vừa xót, con trong tình trạng quá tệ, nằm thở ôxy, hai chân thì phù phĩnh tròn quay căng mọng. Mẹ đã ứng dụng ngay việc khai thông trên đôi chân và chỉ ít phút sau chân đã ngót và con đã bỏ ống thở và nói được. Con đã tỉnh táo và nói chuyện được rồi! Mừng quá! Mấy hôm trước con bị vậy mà mẹ Khương không dám làm gì, k dám ứng dụng những gì đã học để làm cho con mà chỉ biết trông chờ vào sự chữa chạy của bác sĩ. Nhìn con có sắc hồng và nói chuyện được, chân tẹt tèn ten, cả phòng cấp cứu ai cũng mừng cho con. Mẹ đã dặn mẹ Khương phải làm khai thông đều đặn cho con kết hợp với sự điều trị của bác sĩ BV hàng ngày và mẹ đã nhắc lại câu chuyện cấp cứu 1 chị bn ung thư di căn não là chị Hương hôm mùng 1 Tết trong khoa Phóng xạ BVBM, thở ôxy còn ngáp ngáp, chân phù to bự mà khai thông xong lại bỏ ống chụp ôxy được, và bớt luôn phù chân, câu chuyện đó cần nhớ để giúp người khi nguy cấp. Con đã nói rằng "Ngay cả những lúc như đang chìm dần, chìm dần vào bóng đen, nhưng con vẫn một niềm tin mãnh liệt: Con phải sống! Nhất định phải sống, con phải sống bởi vì mẹ và gia đình đã dành hết cả tình yêu thương cho con, tất cả tiền bạc để cứu con, con không thể chết, con phải sống, con k thể để mẹ buồn, con còn nhiều việc để làm...và con đã sống!".... Nghị lực của con thật phi thường!
Sau đó mẹ phải đi dạy lớp ở CLB DC Hoa Phượng Hải Phòng. Trời thương, sau năm ngày con đã vượt qua cửa tử và ít hôm sau con được chuyển xuống phòng điều trị. Phải thấy một điều rất tuyệt vời là các cô bác, anh chị em trong Hội những người mắc bệnh Lupus, những người cùng cảnh ngộ đã rất yêu thương đùm bọc nhau, tương thân tương ái đã kêu gọi giúp đỡ kịp thời cho con không chỉ về tinh thần mà còn hỗ trợ tài chính rất lớn nữa. Thật là cảm động! Tất cả những tình thương lớn lao đó, cộng với nghị lực sống mãnh liệt trong con đã giúp con vượt qua cửa tử!
Rồi một cơ duyên lớn nữa lại đến với con trong cuộc đời. Sau 10 ngày đi Hải Phòng về, mẹ đã được chú Sơn Trà kết nối gặp Thầy Trần Văn Tường - TP HCM, hôm đó là ngày cuối cùng trong 10 ngày thầy ở HN. Lúc mẹ đi HP là lúc thầy trò chú về HN; lúc mẹ về HN lại là hôm thầy trò chú đi. Chỉ gặp nhau được có một lúc, thấy chú Sơn Trà nói rằng thầy rất giỏi, cứu được nhiều người lắm, thế là mẹ khẩn thiết đề nghị mong thầy tới BVBM giúp con. Rời bỏ bữa tiệc cùng sự ngơ ngác của các bạn chú Sơn Trà, mấy thầy trò xin lỗi phải đi ngay vì việc cứu người như cứu hỏa, 7h tối thầy lại phải bay rồi. Vào BVBM, thầy đã ktra sk cho con, cách ktra của thầy cũng lạ, chẳng giống ai, rồi thầy nói "Con đã bị suy tủy rồi, nếu con theo pp của Thầy thì 3 ngày con sẽ được ra viện!". Thực sự, nghe thấy như thế mắt mẹ cứ tô lố ra k biết thực hư thế nào mà ông thầy phán câu xanh rờn thế hic hic, nghĩ bụng "Ông Thánh hay sao?". Nhưng trong cuộc đời, mẹ đã có duyên gặp nhiều điều vi diệu rồi, cuộc gặp gỡ này biết đâu có thể là một cơ duyên lớn để thêm bài học giúp người chăng. Và 6h chiều hôm đó, mẹ và anh Sơn con đã có mặt tại Làng Lai Xá - Nhổn. Chị chú Sơn Trà cứ xuýt xoa "Ôi! Sao cô k về đây từ chục ngày trước, lát nữa Thầy lại phải bay rồi, bà con làng này từ hôm Thầy về cứ 5h sáng đã đến chặt kín cả đường làng đợi được Thầy chữa, ai cũng hớn hở sung sương!". Thôi thì còn gặp được phút 89 là may lắm rồi! Thầy đã chia sẻ, làm mẫu, hướng dẫn cụ thể cách làm bài "Thông tủy" cho anh Sơn con và mẹ rồi lại phải chia tay khẩn trương ra sân bay. Con đã được ứng dụng làm ngay và sau một lần, con đã có cảm nhận dễ chịu, chân tay con đã được ấm áp k giá lạnh như trước nữa (điều đó trước đây k thể có được mặc dù vẫn dùng thuốc). Và thật là bất ngờ, qua hai ngày, mẹ con đã điện thoại cho mẹ và báo rằng hôm sau con ra viện, BS đã kiểm tra lại hết thấy sk con đã ổn định và cho xuất viện!
(0) Bình luận “Hải Vân và câu chuyện về con gái nuôi”
Bài viết mới nhất
Tags